Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015

Đường Hải với Phạm Thanh Hà và 19 người khác
KIẾP THA HƯƠNG
Người trôi nổi trên dòng đời lữ thứ
Bốn phương trời đâu nơi chốn dừng chân
Kẻ tha hương lê thê kiếp phong trần 
Chút bụi gió cũng làm rơi tâm sự
Đêm cô lẻ ôm nỗi lòng tư lự
Kỷ niệm về trên đôi mắt ưu tư
Nhớ bến xưa chia sẻ mấy dòng thư
Con đò cũ biết có còn chờ đợi
Người bay xa như cánh chim không mỏi
Lối quay về thôi xa tít mù khơi
Mùa thu buồn theo từng chiếc lá rơi
Tha thiết nhớ ngọt ngào lời quê mẹ
Người ra đi khi tuổi đời rất trẻ
Buổi quay về có vò xé tâm cang
Có chạnh lòng khi đời bước sang trang
Giọt lệ muộn rơi lỡ làng bóng mẹ…
PHẠM THANH HÀ ****************
AI ĐI NGOÀI SƯƠNG GIÓ
Ai ra đi giữa mịt mù sương gió
Dư hương xưa có vương đọng đường mây
Chân trời buồn giờ mỏi cánh chim bay
Mưa lắt lay... mưa về đây nức nở
Ai ra đi trong màn đêm trăn trở
Gom tình sầu cho nỗi nhớ dài thêm
Bên song thưa mành liễu có buông mềm
Nghe khắc khoải tiếng chim đêm vọng lại
Ai bước đi dặm trường đường xa ngái
Gót chân mòn giữa lối trải lá thu
Vẫn miệt mài chờ đợi bóng lãng du
Còn lẩn khuất giữa chiều thu lặng lẽ
Ai tha hương thương nhớ về quê mẹ
Đêm lạc loài sầu vọng xé tâm cang
Gửi trao ai niềm mong đợi ngập tràn
Vùng kỉ niệm lang thang về gõ cửa.....
VŨ HOÀNG *******************
THA HƯƠNG...
Đời lặng lẽ độc hành thân lữ thứ
Kiếp tha hương mệt mỏi bước phong trần
Bến nước nào là chốn để dừng chân
Vẫn xuôi chảy theo nước ròng nước lớn
Chiều tắt nắng quán ven đường ghé lại
Ngọn lá vàng rơi rớt giữa trời thu
Nhớ quê nhà đôi mắt đọng ưu tư
Theo cơn gió bay về miền nhung nhớ
Nơi xóm nhỏ khói lam chiều buông tỏa
Dáng mẹ già lụm cụm đứng chờ con
Trời mù sương giăng phủ trắng lối mòn
Nhưng con vẫn mãi mê đời phiêu bạt
Nghe ray rứt muốn quay về đất mẹ
Muôn dặm đường xa tít mãi mù khơi
Lòng nôn nao chiều nắng tắt đêm rơi
Nghe cô lẽ mắt trông về cố quận...
Vh 27.09.15
NGUYỄN TIẾN ***************
MỘT KIẾP
Phận con người ai cũng trải qua số kiếp
Kiếp lưu đầy hay là kiếp tha phương
Chốn phiêu lưu chân mỏi giữa sông hồ
Hồn lưu lạc giữa vòng đời hưu quạnh
Chân đã mỏi gối đã chùn đơn lạnh
Kiếp phong trần đi vạn nẻo nhân gian
Bước chân đi khập khểnh giữa cuộc đờì
Hồn đơn chiếc trùng xa vạn nẻo
Chân bước đi khi tiếng cười trong trẻo
Đến bây giờ tóc điểm bạc hoa râm
Vẫn miên man vẫn nặng ghánh sông hồ
Lòng như đắm chìm trong cơn mê lầm lạc
Dòng đời mãi dần trôi theo cánh hạc
Không một lần được hoan hỷ yên vui
Giữ trong tim đôi phút....ngọt ngào
Giờ đây cũng trôi dần vào quên lãng
Một kiếp người ôm sầu riêng mãi mãi
Sẽ không còn mong mỏi chút ngày xanh
Quá mong manh trong thế giới muôn màu
Gìm cay đắng vào tim buồn tủi
Đêm lặng lẽ một mình anh thui thủi
Kiếp thân này trần trụi đến bao lâu
Đã bao năm anh vắng bóng tiếng cười
Và lầm lũi đành lòng ôm trọn kiếp .
ẢNH TRỌNG KHANH NGUYỄN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét