Em nhé, Vài ánh nến, hong làm sao ấm lại
Những giận hờn mưa gió của trời thu
Trắng hoàng hôn thoang thoảng giữa xa mù
Cho lạnh buốt những giây chờ, phút đợi
Em có bước giữa con đường vời vợi
Nghoảnh mặt nhìn theo lá đếm hương xưa
Tuổi ngọc ngà em quên hết hay chưa ?
Về thôi nhé, cho rừng thông ngủ sớm
Viên sỏi đá té bên đường lì lợm
Trơ một màu đỏ ối tựa màu môi
Em một thời ngỗ nghịch dám yêu tôi
Nên giờ cũng ngỡ ngàng như cánh lá
Tôi vụng dại - nửa đời vô tư quá
Bay mất rồi cái nóng của hồn yêu
Thu bây giờ em một bóng cô lieu
Tôi trơ trọi - lạnh - nửa hồn tôi lạnh
Em về nhé kẻo trời quang mưa tạnh
Khoảng đời buồn kí ức lại mở ra
Em vướng sầu, tôi - một kẻ phương xa –
Cũng thao thức, chợt giận mình ngu dại !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét