Rồi thì ta lại vẫn trở về với những năm tháng không tên
Những ngày bình thường lâu dần đến tuổi tác cũng quên chẳng nhớ
Những ngày không buồn,không vui,không trăn trở
lắm lúc biếng lười còn chẳng muốn cầm bút mà viết nổi một vần thơ....
Ta lại trở về với giấc ngủ đời thường không có lẫn những cơn mơ
Sau một ngày dài thẫn thờ,mệt mỏi
Thật lòng lắm khi cũng thèm có người thăm hỏi
Nhưng câu chuyện xã giao nghe mãi cũng chẳng còn thấy vơi lòng....
Đơn độc trở về cuộn mình trong những ngày trở mùa,những buổi thong dong
Không gặp bạn bè,không phố đông rộn rã
Chỉ muốn lang thang tìm một vùng cây lá
Thả giấc ngủ vùi quên tạm những nức nở xa xôi...
Quay đi quay lại chỉ thấy hết ngày,hết tháng,hết năm
Loanh quanh mãi trên những con đường quên mất tuổi
Ngẫm nghĩ đời mình sau bao lần lầm lũi
Thèm lắm một nơi ru dậy khát khao đời!
Đơn độc trở về với những tình khúc không lời hằng đêm
Tự thêm thắt thành chuyện đời rồi tự kể
Lâu dần bỗng dưng cũng biến thành thói quen thườnglệ
Tự kể đời mình cho chỉ mỗi mình nghe....
Rồi thì lại trở về và bắt đầu học lại cách chở che
Cho mình trước khi cần vòng tay ai đó khác
Nhưng làm thế nào đây....khi trong tay chỉ nắm hờ những mảnh niềm tin rời rạc
Vài mảnh hao gầy,vài mảnh thất lạc ở đâu?
Rồi thì năm tháng chất chồng dần rồi cũng thành lâu
Ngoảnh đi ngoảnh lại giật mình thấy mái đầu mình bạc trắng
Đôi khi nghẹn ngào đến tiếng thở dài cũng phải đành lòng câm lặng
Bởi còn vỡ òa được chăng khi cả mưa nắng đời nhau giờ đây cũng đã đổi màu?
September Rain