Thứ Tư, 15 tháng 7, 2020

Không đề





Không còn nắng cho mây trời gọi nhớ
Thoáng mộng mơ đông buốt giá đã về
Không ánh sáng ngày nhạt nhòa như thế
Ngấn lệ sầu giữa vùng tối bao la
Không còn gió những năm tháng phôi pha
Thôi từ giã một lần đời thay đổi
Không sám hối linh hồn xin cứu rỗi
Những lỗi lầm với dĩ vãng đau thương
Không còn ai trút bỏ nỗi chán chường
Mùa đông đến vấn vương tình ngây dại
Không còn lối xưa người quay trở lại
Kỷ niệm buồn quằn quại những niềm đau
Không còn đêm, giông gió cũng qua mau
Khung trời cũ nhạt nhòa phai màu lá
Không còn nước, cạn khô lòng biển cả
Xót xa chiều mây trắng lững lờ trôi
Không còn lời cay đắng thốt trên môi
Vội quên đi khi mùa đông xa vắng
Không còn ai buông lơi làn tóc trắng
Khoảng lặng buồn mang nỗi nhớ miên man
Không còn nghe từng đêm tiếng thở than
Bỗng hoang mang từng bước chân phiêu lãng
Không còn người quay về miền dĩ vãng
Đang rã rời con phố bỗng ngô nghê
Không niềm tin đời còn những đam mê
Sao hoang phế thời gian nào trống trải
Không nuối tiếc nhớ nhung đầy khắc khoải
Tiếng thở dài ngày nắng ấm dần xa
Không còn sông bồi đắp những phù sa
Cho phiến lá xanh xao từ thưở ấy
Không còn mây hoàng hôn buồn biết mấy
Giây phút nào để nhuộm tím thời gian
Không còn quên ngày tháng mãi lang thang
Người có nhớ thu tàn bên song cửa
Hãy quên đi và đừng chờ nhau nữa
Như cơn mưa làn gió thoảng qua thềm
Không còn sống những hạnh phúc êm đềm
Chờ mong chi những đêm đông xa vắng
Còn chút nắng dệt áo ai màu trắng
Chẳng lâu bền xin hãy quên đi...
CĐ-11/2019

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét