Thứ Tư, 15 tháng 7, 2020

Không đề




Mưa giăng quán trọ mịt mùng
Người trong giông bão đã không trở về
Buồn lòng ta một cơn mê
Thoảng nghe ai đó vỗ về an yên
Sóng không nhớ , bờ cũng quên
Bạc đầu chi những nỗi niềm hư hao
Đất vẫn thấp , trời vẫn cao
Chỉ ta hời hợt giữa bao mê cuồng
Không huyền hão, chẳng hứa xuông
Không tha thiết chẳng muốn buông , hợt hời
Trăm năm là một cuộc người
Ngắn _dài, yêu_hận , khóc _ cười ,vô minh
Ai thật tâm hơn chính mình?
Tự thương , đừng đợi nghĩa tình ban ơn
Trải qua trăm bận sóng cồn
Đã không quan trọng vui_ buồn , thực _ hư...!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét